Episodes

  • Kiều 01 - Truyện Kiều - Mở Kết
    Aug 28 2025

    Nguyễn Du 阮攸Trăm năm trong cõi người ta,
    Chữ tài, chữ mệnh khéo là ghét nhau.
    Trải qua một cuộc bể dâu.
    Những điều trông thấy đau đớn lòng.Ngẫm hay muôn sự tại trời,
    Trời kia đã bắt làm người có thân.
    Bắt phong trần, phải phong trần,
    Cho thanh cao, mới được phần thanh cao.
    3245. Có đâu thiên vị người nào,
    Chữ tài, chữ mệnh dồi dào cả hai.
    Có tài, mà cậy chi tài?
    Chữ tài liền với chữ tai một vần.
    Đã mang lấy nghiệp vào thân,
    3250. Cũng đừng trách lẫn trời gần, trời xa.
    Thiện căn ở tại lòng ta,
    Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài!

    Show More Show Less
    1 min
  • EP30 - Vô Tình - Nguyễn Bính - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    Aug 27 2025

    Vô Tình - Nguyễn Bính

    Ba năm trở lại đất Hà Đông,
    Người cũ Cô Oanh má vẫn hồng,
    Tóc vẫn bỏ lơi, răng vẫn trắng,
    Vẫn ngồi lơ đãng liếc qua song.
    Nhưng vẫn vô tình với khách thơ
    Qua đường hai mắt ngại ngùng đưa,
    Mà hai mắt ấy lâu nay vẫn
    Riêng đề nhìn ai trong giấc mơ.
    Khách tạm vui trong những lúc buồn,
    Tạm ngừng giọt lệ ngập ngừng tuôn,
    Tạm yêu trên bước đường hiu quạnh,
    Tạm kiếm cho môi một chiếc hôn.
    Nhưng vẫn vô tình như chẳng biết,
    Người mà khách vẫn yêu tha thiết,
    Ngẩn ngơ hôn những cánh hoa tươi,
    Và ngẩn ngơ nhìn tàn lá biếc.
    Lòng đâu nhớ đến khách qua đường,
    Những buổi chiều hè nhạt bóng dương,
    Những buổi thu sang vàng lá rụng,
    Những ngày đông đến trận mưa sương.
    Những độ xuân về, những tiếng khuyên
    Vang lừng ca ngợi cảnh xuân thiên.
    Lòng đâu nhớ đến? lòng đâu nhỉ?
    Nhớ đến chi người khách chẳng quen!
    Xuôi ngược đường đời, khách lại đi,
    Lại buồn lại khóc lại phân ly,
    Lại ôm một mối tình vô vọng,
    Trở lại Hà Đông chẳng hẹn kỳ.

    Show More Show Less
    2 mins
  • EP29 - Vô Duyên - Nguyễn Bính - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    Aug 27 2025

    Vô duyênNguyễn BínhVnễnêô duyên là sợi tơ hồng,
    Xe cô trinh nữ lấy chồng hôm qua.
    Xuân tàn rồi, hết mùa hoa,
    Đường gần bướm vắng, đường xa bướm về.
    Ngõ làng rơi lắm lá tre,
    Vườn suông chỉ có hoa chè rụng mau.
    Thế thôi, còn có gì đâu?
    Có cô hàng xóm hái giầu bằng tay!
    Cô ơi! Tôi nói câu này,
    Nghe chăng thì chớ gió bay lên giời.
    Sớm nay buồn nhất là tôi,
    Quàn hai cánh lại tạm thôi giang hồ
    Sớm nay còn một mình cô,
    Cô nên ở lại hái cho giàn giầu.

    Show More Show Less
    1 min
  • EP28 - Mẹ ta trả nhớ về không - Đỗ Trung Quân - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    Aug 26 2025

    Ngày xưa chào mẹ, ta đi mẹ ta thì khóc, ta đi thì cười

    mười năm rồi lại thêm mười

    ta về thì khóc, mẹ cười lạ không

    ông ai thế? Tôi chào ông

    mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi

    ông có gặp thằng con tôi hao hao... tôi nhớ... nó ...người ...như ông.

    mẹ ta trả nhớ về không

    trả trăm năm lại bụi hồng... rồi... đi... (Đỗ Trung Quân)

    Show More Show Less
    1 min
  • EP27 - Một trời quan tái - Nguyễn Bính - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    Aug 12 2025

    Chiều lại buồn rồi, em vẫn xa,
    Lá rừng thu đổ, nắng sông tà
    Chênh vênh quán rượu mờ sương khói
    Váng vất thôn sâu quạnh tiếng gà.
    Tôi đi mãi mãi vào sơn cước
    Em vuốt tua rèm cửa vọng lâu
    Lá úa kinh thành rơi ngập đất
    Lòng vàng hỏi vẫn nhớ thương nhau?
    Có những mâm cau phủ lụa điều
    Đi vào trong gió lạnh hiu hiu,
    Những xe hoa cưới, sao mà đẹp!
    Cửa kính huy hoàng vạt áo thêu.
    Em có buồn chăng? Tôi vẫn xa
    Chiều nay say nhắp chén quan hà
    Bao giờ cau được tươi màu lụa?
    Được đón em bằng xe kết hoa?
    Thân em là liễu, dạ em tơ,
    Mềm yếu bền chăng với đợi chờ?
    Chua xót lòng tôi mơ ước mãi
    Áo bào nguyệt bạch, ngựa kim ô!
    Tôi lạnh đầu sông, giá ngọn nguồn,
    Nhớ nhà thì ít, nhớ em luôn.
    Chênh chênh bóng ngả, sầu lau lách
    Chiều ngái hương rừng, lối nhạt son.
    Đã mấy năm rồi thương mến nhau
    Em còn thơ dại biết chi đâu!
    Đến nay ba bảy mai đương độ
    Ai đánh em bằng giá ngọc châu?
    Châu ngọc làm sao hái được nhiều
    Tôi là thi sĩ của thương yêu,
    Lấy đâu xe cưới ngời hoa trắng?
    Với những mâm cau phủ lụa điều?
    Chiều nay... thương nhớ nhất chiều nay
    Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy
    Tôi uống cả em và uống cả
    Một trời quan tái, mấy cho say!
    Lạng Sơn, 1940
    Bài thơ Một trời quan tái, in trong tập Nước giếng thơi (1957) của Nguyễn Bính.

    Show More Show Less
    3 mins
  • EP26 - Phong hoa tuyết nguyệt - Hàn Mặc Tử - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    Aug 8 2025

    Phong hoa tuyết nguyệt

    Hàn Mặc Tử

    Phong
    Gió vàng lay động bức rèm thưa,
    Nắng rọi sương tan mát mẻ chưa.
    Tỉnh giấc Vu Sơn cười chúm chím,
    Tóc mây tha thiết chạnh lòng ưa.
    Hoa
    Hương thơm ngào ngạt nức hương lân,
    Một đoá trà mi lắm vẻ xuân.
    Lạc bước Đào Nguyên mường tượng mãi,
    Đôi hoa dưới nguyệt cũng tinh thần.
    Tuyết
    Gốc biển chồi lan tuyết phủ đầy,
    Chăn cừu quấn chặt mộng còn say.
    Nhành mai rã rượi theo chiều gió,
    Vách quế phòng tiêu lạnh dấu giày.
    Nguyệt
    Cung Thiềm lững thững nguyệt đêm thanh,
    Rọi đoá hoa khôi thật hữu tình.
    Một khúc dịu dàng êm ái lạ,
    Lam Kiều có khách đợi năm canh.

    Show More Show Less
    2 mins
  • Ep25 Thời ta trẻ - Nguyễn Thiên Ngân - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    Aug 8 2025

    Năm ta trẻNguyễn Thiên Ngân

    Ta chẳng nhớ Sài Gòn năm ta trẻ
    Phố có sâu như phố của bây giờ
    Ta quýnh quáng giữa đời muôn nẻo rẽ
    Để cuối cùng quên hết những câu thơ.
    Ban-công nhỏ
    Lũ mèo
    Viên gạch vỡ
    Những tàng me tô biếc bóng đêm mờ
    Ai đỏ mắt, ai cười khan góc quán
    Ai trở về thinh lặng giữa cơn mưa.
    Cầu thang tối
    Bóng đèn vàng chớp tắt
    “Thương nhau đi
    Thương mãi
    Dẫu không còn”
    Lời ước hẹn muôn đời như dao sắc
    Và chúng mình là những đứa trẻ con.
    Buồm vẫn lướt giữa dòng sông mộng tưởng
    Những vì sao tha thiết thở bên trời
    Dẫu đốt hết những tờ thư trở úa
    Thì chuyện mình có lẽ vẫn đau thôi.

    Show More Show Less
    1 min
  • Ep24 - Những bóng người trên sân ga - Nguyễn Bính - Thơ Việt (Vietnamese poems)
    Jun 5 2025

    Những cuộc chia lìa khởi tự đây,
    Cây đàn sum họp đứt từng dây.
    Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc,
    Lần lượt theo nhau suốt tối ngày...
    Có lần tôi thấy hai cô bé,
    Sát má vào nhau khóc sụt sùi.
    Hai bóng chung lưng thành một bóng,
    “- Đường về nhà chị chắc xa xôi?”
    Có lần tôi thấy một người yêu,
    Tiễn một người yêu một buổi chiều,
    Ở một ga nào xa vắng lắm!
    Họ cầm tay họ, bóng xiêu xiêu.
    Hai chàng tôi thấy tiễn chân nhau,
    Kẻ ở sân toa, kẻ dưới tàu,
    Họ giục nhau về ba bốn bận,
    Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu.
    Có lần tôi thấy vợ chồng ai,
    Thèn thẹn đưa nhau, bóng chạy dài,
    Chị mở khăn giầu, anh thắt lại:
    “- Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!”
    Có lần tôi thấy một bà già,
    Đưa tiễn con đi trấn ải xa.
    Tàu chạy lâu rồi, bà vẫn đứng,
    Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.
    Có lần tôi thấy một người đi,
    Chẳng biết vì đâu, nghĩ ngợi gì!
    Chân bước hững hờ theo bóng lẻ,
    Một mình làm cả cuộc phân ly.
    Những chiếc khăn mầu thổn thức bay,
    Những bàn tay vẫy những bàn tay,
    Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt,
    Buồn ở đâu hơn ở chốn này?
    *
    Tôi đã từng chờ những chuyến xe,
    Đã từng đưa đón kẻ đi về.
    Sao nhà ga ấy, sân ga ấy,
    Chỉ để cho lòng dấu biệt ly?

    Show More Show Less
    2 mins